[Nếu như tôi trầm lặng] Chương 19

Chương 19

Tôi hoàn toàn không nhận ra rằng bản thân phải trả lời như thế nào, trong khoảnh khắc, Nhạn Văn khiến tôi cảm thấy vô cùng chán nản. Tôi cũng không thể làm gì được nữa, bất kì hành động nào của tôi cũng có thể khiến Nhạn Văn bị tổn thương, tôi chỉ còn biết thực hiện theo yêu cầu của nó.

“… Cậu muốn bao nhiêu tiền?”.

“Nếu anh tiết kiệm thì chỉ cần cho tôi năm, sáu vạn gì đó là được rồi, còn nếu anh muốn đưa nhiều hơn thì tôi cũng không từ chối đâu”.

“Cậu có thể nói cho tôi biết là cậu chọn trường đại học nào không?”.

Nhạn Văn giả vờ như không nghe thấy câu hỏi của tôi, nó xoay người, tiến về phía phòng ngủ. Vừa bước đến ngưỡng cửa, Nhạn Văn quay đầu lại, nói: “Ca mổ lấy thai hôm nay là do tôi yêu cầu được thực hiện, không liên quan đến những người khác, mong anh đừng giận cả chém thớt. Một lát nữa, nếu nhân viên của phòng giải phẫu gọi điện đến, anh cứ bảo với họ là tôi đã ngủ rồi, ngày mai, tôi sẽ bổ sung biên bản gây tê, dù sao thì tôi cũng hoàn thành rồi”.

Nhạn Văn đã quay lại, tiếp tục tiến hành quá trình gây mê cho ca mổ lấy thai kia, nó thật sự không thèm bận tâm đến những lời nói của tôi. Lúc này, tôi cảm thấy vô cùng bối rối nên đã vội vàng lên tiếng: “Cậu đứng lại”.

“Tôi buồn ngủ rồi”.

“Mau trả lời câu hỏi của tôi rồi mới được đi ngủ, rốt cuộc cậu xem tôi là gì?” – Tôi vô cùng bận tâm đến vấn đề này.

“Anh trai à, liệu tôi còn có thể xem anh là gì nữa chứ?” – Nhạn Văn thờ ơ.

“Sau khi tôi làm như vậy, cậu vẫn xem tôi là anh trai sao? Chẳng lẽ cậu thật sự nghĩ rằng anh trai có thể hành động như vậy với đứa em của mình sao? Chẳng lẽ cậu không nhận ra rằng…”.

“Làm như vậy thì đã sao?” – Đột nhiên, Nhạn Văn hét lên, cắt ngang lời nói của tôi, lúc này, thân thể của nó khẽ run rẩy, trong đôi mắt tràn ngập vẻ oán hận: “Rốt cuộc là anh muốn tôi phản ứng như thế nào? Chẳng lẽ tôi phải cảm ơn vì anh đã chăm sóc đặc biệt cho tôi sao?”.

Tôi hoàn toàn không biết phải trả lời câu hỏi kia như thế nào, dường như tôi đã bị ánh mắt của Nhạn Văn đánh gục. Tôi đứng bên cạnh chiếc cửa phòng bếp, bây giờ, khoảng cách giữa hai chúng tôi chỉ khoảng vài mét nhưng đột nhiên, tôi lại cảm thấy rằng bản thân vĩnh viễn sẽ không bao giờ có thể bước đến bên cạnh Nhạn Văn.

“Lý Quang Minh, anh nghe cho rõ đây: tất cả những việc đã xảy ra trong quá khứ, tôi không muốn nhắc đến nữa, một chữ cũng không muốn nhắc đến, những gì tôi nợ anh, sau này, tôi nhất định sẽ trả lại đầy đủ, những gì tôi đã nợ nhà họ Lý, tôi cũng sẽ tính toán rõ ràng. Tôi nhận ra rằng anh đối xử với tôi rất tốt nhưng từ nay về sau, anh không cần phải làm như vậy nữa, tôi chính là một kẻ độc ác, tàn nhẫn như vậy đấy, anh hài lòng rồi chứ?”.

Trong lúc vẫn còn chưa nói dứt lời, từng giọt, từng giọt nước mắt của Nhạn Văn đã rơi xuống. Tôi không thể nào chịu đựng được nữa, tôi tiến về phía trước, ôm chặt Nhạn Văn vào lòng, lúc này, tôi thật sự cảm thấy vô cùng đau đớn, nếu Nhạn Văn đã phải khổ sở như vậy, tôi chấp nhận buông tay, thà rằng Nhạn Văn cứ bỏ mặc tôi đi…

“Đừng khóc nữa, tôi xin cậu…” – Tôi nghẹn ngào: “Cậu không nợ tôi bất cứ thứ gì cả…”.

Nhạn Văn ôm chặt lấy tôi rồi òa khóc nức nở: “Tôi không biết phải làm gì nữa, anh nói cho tôi biết đi, tôi phải làm sao bây giờ…”.

Ngay cả bản thân tôi cũng không biết mình cần phải làm như thế nào nữa.

“Cậu khóc khiến lòng dạ của tôi rối bời” – Tôi vừa liên tục hôn lên môi, trán, mái tóc của Nhạn Văn vừa lặp đi lặp lại: “Ngoan nào, đừng khóc…”. Tại sao lại khăng khăng ép buộc một đứa trẻ mười sáu tuổi phải chấp nhận như vậy? Lý Quang Minh, chẳng lẽ mày không nhận ra rằng nó đã lúng túng, hoảng hốt đến mức độ nào rồi sao? “Ngày mai cậu bắt đầu thu dọn hành lý à?” Cậu muốn rời khỏi đây, cậu không cần tôi nữa, tôi đều chấp nhận, chỉ cần cậu cảm thấy vui vẻ, chỉ cần cậu đừng rơi nước mắt.

Nhạn Văn thút thít, nó dùng tay áo lau nước mắt, nước mũi rồi nhìn tôi bằng ánh mắt sưng đỏ. Nhạn Văn không nói bất kì một lời nào, nó đẩy tôi ra rồi bước về phòng ngủ.

Tôi đã phải siết chặt bàn tay mới có thể ngăn bản thân không tiến đến, mở cánh cửa phòng kia ra.

Việc tôi đến viếng thăm khiến giáo viên chủ nhiệm lớp của Nhạn Văn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, tôi cũng nhận ra rằng bản thân rất đường đột nhưng trong khi tôi vẫn còn chưa kịp mở lời thì bà giáo lớn tuổi kia đã lên tiếng, lúc này, trên gương mặt của bà không giấu được vẻ hân hoan.

“Cậu chính là anh trai của Nhạn Văn, có đúng không? Tôi vẫn còn nhớ rất rõ đấy”.

“Thật vậy sao?” – Tôi cảm thấy khá ngạc nhiên: “Trí nhớ của cô thật tốt” – Chúng ta chỉ mới gặp nhau một lần duy nhất thôi mà.

“Dựa vào cảm giác, Nhạn Văn thật sự đã chịu nhiều ảnh hưởng từ phía cậu, có đúng không?” – Bà giáo vừa lau chùi cặp kính lão vừa mỉm cười: “Nó thật sự tôn trọng cậu”.

“Có lẽ là do nó vẫn luôn sống cùng với tôi” – Tôi nói: “Lần này, việc đến làm phiền cô khiến tôi cảm thấy vô cùng áy náy, lẽ ra tôi nên dẫn theo Nhạn Văn cùng đến”.

“Không sao, thằng nhóc ấy hướng nội, cho dù cậu có dẫn nó đến đây thì nó cũng sẽ không lên tiếng đâu. À đúng rồi, kết quả kỳ thi lần này của Nhạn Văn rất tốt, phát huy được thực lực, trước kỳ thi, tôi còn nghe bảo rằng nó bị cảm lạnh, việc ấy khiến tôi cảm thấy vô cùng lo lắng”.

“Đấy là lỗi của tôi, vào buổi tối trước khi kỳ thi diễn ra, tôi đã không dặn dò nó nên đi ngủ sớm” – Tôi cảm thấy khá thích bà giáo này, tôi nghĩ rằng nếu đặt câu hỏi, bà ấy cũng sẽ không tiết kiệm vài câu trả lời: “Nhạn Văn đã nhận được giấy báo trúng tuyển, liệu nó đã thông báo với cô chưa?”.

“Thật không? Nhạn Văn trúng tuyển vào trường đại học nào vậy?” – Đôi mắt của bà giáo bừng sáng.

“Nhạn Văn vẫn chưa nói với cô sao?” – Tôi gượng cười: “Nó cũng không nói với tôi”.

“Sao cơ?” – Bà giáo cảm thấy vô cùng khó hiểu: “Hai người…”.

“Chúng tôi đã cãi nhau một trận, cô cũng biết đó, Nhạn Văn rất bướng bỉnh, tôi vốn định đến đây để hỏi cô về việc ấy”.

“Là như thế này…” – Xuyên qua cặp mắt kính, đôi mắt tinh anh của bà ấy nhìn thẳng về phía tôi, một vài giây sau, bà thở dài rồi nói: “Tôi cũng không rõ nhưng tôi nghĩ rằng có lẽ là Đại học Y khoa Chiết Giang”.

Tôi kinh ngạc, lắp bắp: “Cô nói là Đại học Y khoa Chiết Giang thật sao?”.

“Đúng vậy, ngày điền vào tờ đơn nguyện vọng, Nhạn Văn đột ngột thay đổi quyết định, ban đầu, tôi nghĩ rằng Nhạn Văn sẽ chọn một trường đại học ở phía Bắc, nó rất muốn đến đó nhưng tôi không hiểu rõ nguyên nhân vì sao, Nhạn Văn lại đột ngột thay đổi nguyện vọng…”.

Nguyên nhân là vì tôi sao? Thật sự là vì tôi sao? Trái tim những tưởng đã hóa thành tro tàn của tôi lại không nhẫn nhịn được mà tiếp tục chờ đợi, sau khi tôi hành động như vậy, Nhạn Văn vẫn chấp nhận lựa chọn Đại học Y khoa Chiết Giang, chẳng lẽ nó không nỡ rời xa tôi sao?

Dường như bà giáo đã đọc được suy nghĩ của tôi, bà không bận tâm đến việc tôi bỏ qua hết tất cả lễ nghĩa, đột ngột ra về, bà mỉm cười, tiễn tôi đến tận cửa, cũng không cần phải nói thêm bất kì câu nào nữa.

Categories: Nếu như tôi trầm lặng | Bình luận về bài viết này

Điều hướng bài viết

Bình luận về bài viết này

Blog tại WordPress.com.